
Crown Fountain, Chicago
- Quang Nguyen Hua
- 1 day ago
- 2 min read
Giữa lòng Chicago náo nhiệt, nơi những tòa nhà vươn cao chạm trời xanh, Crown Fountain hiện lên như một luồng hơi thở khác biệt — vừa hiện đại, vừa thấm đẫm tình người. Hai khối tháp thủy tinh trong suốt, cao sừng sững đối diện nhau, không chỉ là tác phẩm điêu khắc – mà là trái tim đang đập giữa công viên Millennium, là nơi mà nghệ thuật, công nghệ và cảm xúc con người hòa quyện thành một bản giao hưởng của ánh sáng, nước và nụ cười.
Tác phẩm ấy mang dấu ấn sâu đậm của Jaume Plensa, nghệ sĩ người Tây Ban Nha – người đã thổi hồn vào những khối kính lạnh lẽo để chúng biết… thở, biết mỉm cười, biết nhỏ những giọt nước mắt trong veo xuống đất như thể đang chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng nhân loại. Hoàn thành vào năm 2004, Crown Fountain là sự kết hợp táo bạo giữa video, nước và điêu khắc, một biểu tượng đậm nét của tinh thần Chicago: cởi mở, sáng tạo và chan chứa nhân văn.
Khi đứng trước hai ngọn “đài phun ánh sáng” ấy, ta không chỉ thấy nước tuôn trào từ miệng của những khuôn mặt được trình chiếu — hơn 1.000 gương mặt cư dân Chicago thuộc mọi sắc tộc, độ tuổi và tầng lớp — mà còn thấy cả sự bao dung của một thành phố biết ôm trọn mọi khác biệt. Dòng nước rơi xuống tạo nên tiếng róc rách như khúc hát của đời sống, xóa nhòa ranh giới giữa nghệ thuật và đời thường. Lũ trẻ vui đùa giữa những tia nước mát lạnh, người già ngồi mỉm cười lặng ngắm, còn du khách – như tôi – chỉ biết đứng bất động, cảm nhận một niềm xúc động len lỏi qua tim.
Crown Fountain không phô trương, không ồn ào – nó nói bằng ngôn ngữ của ánh sáng, bằng nhịp đập của thành phố, bằng hơi thở của con người. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, khi những giọt nước óng ánh như kim cương rơi xuống nền đá đen, ta có thể nghe thấy nhịp điệu của thời gian, thấy quá khứ và hiện tại đang hòa vào nhau trong khoảnh khắc lặng yên mà bất tận.
Jaume Plensa từng nói: “Tôi muốn làm ra một công trình mà con người không chỉ ngắm, mà còn sống cùng nó.” Và ông đã làm được. Bởi Crown Fountain không chỉ là tác phẩm điêu khắc – nó là một tấm gương soi chiếu linh hồn thành phố, nơi mỗi khuôn mặt, mỗi giọt nước, mỗi nụ cười đều kể một câu chuyện – câu chuyện về con người, về sự kết nối, và về tình yêu vô biên giữa nghệ thuật và cuộc sống.
Giữa không gian rộn ràng ấy, tôi bỗng thấy lòng mình lặng lại. Chicago bỗng không còn là một đô thị khổng lồ của thép và kính, mà là một trái tim – đang mỉm cười trong làn nước, đang thở, đang yêu.






Comments