
Burgess Falls, Tennessee
- Quang Nguyen Hua
- 10 hours ago
- 3 min read
Burgess Falls – Khúc trầm hùng đầy mê hoặc giữa rừng xanh Tennessee
Có những nơi ta đến chỉ một lần, nhưng ký ức về nó mãi mãi in sâu trong tâm hồn như một bản tình ca không lời. Với tôi, Burgess Falls – thác nước hùng vĩ giữa lòng thiên nhiên hoang dã của Tennessee – chính là một bản giao hưởng cuồng nhiệt của đá, nước, và cảm xúc. Nơi ấy không chỉ là một điểm đến, mà là một chạm khắc sống động trong trái tim tôi, nơi vẻ đẹp không được đo bằng thị giác, mà bằng những nhịp tim loạn cuồng khi đứng trước thiên nhiên trong hình hài huy hoàng nhất.
Con đường mòn quanh co dẫn tôi vào rừng như một hành trình trở về với điều nguyên sơ. Những tán cây rậm rạp thì thầm trong gió, mùi đất ẩm, mùi lá mục quyện lấy không khí khiến từng hơi thở tôi trở nên sâu lắng hơn. Tiếng thác từ xa vọng lại – lúc đầu nhẹ như tiếng gọi trong giấc mơ, rồi dần lớn hơn, rõ hơn, dồn dập hơn – như một lời mời đầy cảm xúc từ trái tim của thiên nhiên.
Và rồi Burgess Falls hiện ra, như một cơn bão trắng xóa giữa rừng xanh, đổ ầm ầm xuống những tầng đá cổ kính. Dòng nước cao tới 136 feet trút xuống mặt hồ bên dưới như cơn thịnh nộ thiêng liêng, mạnh mẽ mà đầy duyên dáng. Tôi đứng lặng người. Không phải vì sợ hãi. Mà vì say mê. Bởi trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như tan chảy trong bản thể của đất trời – giữa âm vang gầm thét và màn nước sương mờ ảo, giữa đá xám và những tia nắng xuyên qua tầng lá, tạo thành những vũ điệu ánh sáng nhảy múa trên từng giọt nước.
Tôi tiến lại gần mép vực, nơi dòng thác vừa đổ xuống. Gió từ dưới hất ngược lên, thổi tung mái tóc, làm mát lạnh cả khuôn mặt tôi. Bàn tay tôi vươn ra – chạm vào làn sương, vào hơi nước đang bay lên như khói mỏng – chạm vào chính linh hồn đang lay động của nơi này. Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là một kẻ lữ hành. Tôi đã hóa thân vào đá, vào nước, vào cây cối quanh tôi. Tôi là một phần của Burgess Falls.
Dưới ánh chiều tà, mặt nước phản chiếu màu cam ấm áp của hoàng hôn rọi qua những tầng lá – khiến cả thác nước như đang rực cháy bằng một ngọn lửa không thiêu đốt, mà sưởi ấm tim người. Tôi bỗng hiểu vì sao nơi này không được gọi là một "thác nước", mà là một cascade – vì nó không chỉ rơi, mà tuôn trào một cách mềm mại, dâng hiến, đắm say, như những cảm xúc mãnh liệt nhất của tình yêu khi vượt qua mọi rào cản, để hòa vào người mình yêu bằng cả con tim.
Burgess Falls không rực rỡ như Niagara, không lộng lẫy như những cảnh đẹp nổi tiếng khác. Nhưng nơi đây có một vẻ đẹp vừa hoang dã, vừa dịu dàng, vừa khiến người ta choáng ngợp, vừa khiến người ta muốn ngồi lặng yên, nghe thác kể chuyện – về thời gian, về sự sống, về trái tim con người đã bao lần đập rộn ràng nơi đây.
Tôi rời Burgess Falls khi hoàng hôn đã tắt hẳn, nhưng lòng vẫn còn âm vang tiếng thác, còn đọng lại những giọt sương trên da thịt và cả niềm xúc động không tên. Có những nơi không cần quá nhiều lời để diễn tả, chỉ cần một lần đến – và để trái tim tự mình cảm nhận, vỡ òa, và khắc ghi mãi mãi.







Comments